● Tên thật là Liễu Hạ Chích, là một tên trộm lừng danh thời cổ, được coi như tổ sư “nghề” ăn trộm nên thành tên Đạo Chích. Thành ngữ “Đạo diệc hữu đạo” (ăn trộm cũng có đạo nghĩa) xuất phát từ truyện Đạo Chích (số 29) trong phần Tạp Biên sách Trang Tử. Theo đó, em trai của Liễu Hạ Quý là Đạo Chích, tụ tập chín ngàn người, hoành hành trong thiên hạ, cướp bóc, gian dâm, không biết kiêng sợ ai. Khi Khổng Tử buông lời chê trách Liễu Hạ Quý không biết dạy dỗ em, Liễu Hạ Quý biện bác, thoái thác trách nhiệm. Khổng Tử bèn tìm đến tận sào huyệt của Đạo Chích để khuyên giải, liền bị hắn mạt sát, dương dương tự đắc khoe mình có đạo đức, nhất loạt chê trách tất cả thánh hiền từ xưa đến nay đều là phường tội lỗi, chỉ riêng hắn có đạo nghĩa. Cũng như những câu chuyện khác của Trang Tử, đây cũng chỉ là chuyện hư cấu, với ngụ ý châm biếm những kẻ làm càn vẫn tự khoe mình tài đức.
Đạo Chích
Bộ từ điển: Chú Thích Phật Học - Pháp Thí Hội

Long Thơ Tịnh Độ - HT Hành Trụ Dịch
Kinh Đại Bát Niết Bàn ( Bộ 2 Tập ) - HT Trí Tịnh Dịch
Kinh Mi Tiên Vấn Đáp - HT Giới Nghiêm Dịch
Liên Hoa Nguyệt San (Huế) - Hội Tăng Già Trung Việt
Đường Về Cực Lạc - HT Trí Tịnh
Kinh Lăng Già - HT Duy Lực Dịch
Danh Từ Thiền Học Chú Giải - HT Duy Lực
Kinh Viên Giác Giảng Giải - HT Thanh Từ
Kinh Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật ( Bộ 3 Tập ) - HT Trí Tịnh